Tôi và Ngọc đã gom góp tiền để dành mua căn nhà. Khi mở cánh cửa thì tôi không tin nổi vào mắt mình. Ngọc và một người đàn ông đang làm cái chuyện đó. Tôi trơ mắt đứng sững như trời trồng. Những ngày sau đấy, tôi bị ám ảnh ghê gớm. Tôi không thể làm được việc gì, suy sụp và đêm thì gần như thức trắng.
Tôi và Ngọc có một tuổi thơ thật đẹp. Gia đình chúng tôi là hàng xóm của nhau. Bố mẹ tôi và bố mẹ Ngọc lại là những người làm cùng một cơ quan nữa. Hai bên gia đình đối xử rất tốt với nhau, lúc hoạn nạn cũng như lúc sum vầy.
Đặc biệt bố mẹ Ngọc rất thương mến tôi, coi tôi như con gái trong nhà của họ. Lớn lên, mỗi đứa chúng tôi đều học hai trường đại học. Tôi theo ngành báo chí và ngoại ngữ, còn Ngọc theo học ngoại thương và quản trị. Tình yêu đến với chúng tôi cũng giống như những người yêu nhau khác.
Từ bé, tôi đã là một con bé yếu đuối, động việc gì cũng khóc. Vì thế ở bên anh lúc nào tôi cũng có cảm giác được anh che chở. Ngọc là chàng trai mà rất nhiều cô gái yêu thích, anh thông minh, có nhiều tài lẻ, cao ráo và đặc biệt chơi thể thao rất giỏi.
Những tháng ngày sinh viên là những buổi chiều chúng tôi chờ nhau ở cổng trường, rồi rong ruổi trên những con đường đẹp của Hà Nội. Tôi và Ngọc từng ao ước về một gia đình nhỏ, Ngọc đã chăm sóc cho tôi bằng một tình yêu nồng nàn, lãng mạn và cả hai gia đình đều ủng hộ cho tình cảm của chúng tôi.
Ra trường, với sự nỗ lực và một chút may mắn, tôi và Ngọc đều có chỗ làm ổn định với mức lương tương đối ở hai cơ quan cao cấp. Trước khi tôi nhận được học bổng đi Nhật 1 năm (đó là vào tháng 9/2003), gia đình Ngọc đã sang nói chuyện với gia đình tôi và ý định khi nào tôi về nước thì chúng tôi sẽ làm đám cưới.
Đến tận bây giờ tôi biết mình vẫn còn yêu Ngọc ghê gớm, tưởng chừng như không thể xa nhau được một ngày thì trong tôi nỗi đau vẫn đang hành hạ. Và cách hôm đi hai ngày, tôi đã nguyện hiến dâng cho anh ấy.
Những ngày xa nhau không làm tình yêu của chúng tôi giảm sút đi mà càng làm chúng tôi thấy không thể thiếu nhau được. Khi tôi ở Nhật, Ngọc đã hai lần sang thăm tôi và tôi đã ôm chầm lấy Ngọc để khóc cho bớt những ngày mong nhớ.
Chúng tôi đã gom góp tiền để dành mua một căn nhà, và Ngọc đã trang trí như những gì chúng tôi thường mơ ước. Khi tôi mở cánh cửa thì tôi không tin nổi vào mắt mình. Ngọc và một người đàn ông đang làm cái chuyện đó, làm trong ngôi nhà mà chúng tôi dự định sẽ cưới.
Tôi trơ mắt và đứng sững như trời trồng. Những ngày sau đấy, tôi luôn bị ám ảnh ghê gớm. Tôi không thể làm được việc gì, tôi suy sụp và đêm thì tôi gần như thức trắng. Tôi khóc rất nhiều và tôi thực sự hoảng loạn.
Ngọc đã không giải thích gì với tôi. Anh chỉ im lặng. Và hành động của chúng tôi trước mặt mọi người vẫn như không có chuyện gì xảy ra. Cả gia đình tôi và gia đình Ngọc đều chưa biết chuyện này. Điều tàn nhẫn với tôi là Ngọc thú nhận anh đã cố gắng thoát ra khỏi chuyện này nhưng không được. Tôi thắc mắc thì anh trả lời chuyện này diễn ra 6 tháng trước khi tôi về nước.
Tôi khuyên Ngọc đến bác sĩ, nhưng bệnh không tiến triển. Ban ngày tôi theo Ngọc để quản lý anh, hay nói cách khác, có sự hiện diện của tôi, Ngọc sẽ kiềm chế được thứ tình cảm ấy. Những ngày nghỉ, tôi không muốn Ngọc đi với ai, tôi kiểm soát các số điện thoại và chỉ muốn anh ở cạnh tôi và gia đình. Tôi cẩn thận với những lời tôi nói, việc tôi làm để tránh cho anh bị tổn thương. Tôi hy vọng gia đình có thể làm anh thức tỉnh. Còn khi đêm về, khi một mình đối diện với chính mình, tôi lại bị những hình ảnh ấy tra tấn, tôi đau xót cho tình yêu của mình.
Ngọc đã khóc với tôi, anh cũng dằn vặt và đau khổ vì những hành động này. Tuần trước, Ngọc đã thú nhận bởi anh không muốn giấu tôi thêm nữa, khi không có tôi (có thể trong giờ làm việc hoặc ban đêm) thì Ngọc vẫn đi làm cái chuyện đó. Và chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi và ý chí của Ngọc.
Tôi thấy đất trời như sụp đổ dưới chân tôi một lần nữa. Tôi cố gắng làm mọi chuyện, nhưng dường như cả tôi và Ngọc đều không làm được. Tôi bất mãn với bản thân mình. Thà rằng Ngọc là người hư đốn, Ngọc không tự nhận thức được thì tôi sẽ cho Ngọc là kẻ không ra gì. Nhưng tôi thấy mình vẫn còn yêu Ngọc nhiều lắm, tôi không muốn Ngọc tiếp tục bị sa lầy như vậy.
Có phải bệnh này không chữa được không, có phải bệnh này có rất nhiều người bị mắc là do cơ thể, là do tâm lý không? Tôi cũng đã tìm hiểu một số tài liệu và tôi thấy Ngọc không bị khuyết tật gì. Tôi cũng không thể bỏ Ngọc được, tôi cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ nữa.